Phải chăng món
nợ tiền duyên?
Truyền từ
kiếp trước cùng lên thuyền tình!
Bên em rạng rỡ bình minh
Mắt đen lúng
liếng rung rinh gió ngàn
Miệng cười
nghiêng chiếc thuyền nan
Thướt tha duyên dáng mơ màng... liêu xiêu!
Hoàng hôn phủ
nắng tím chiều
Thả buồn vào
tiếng sáo diều bay xa!
Vẩn vơ dưới
ánh trăng ngà
Cùng mây cùng gió đôi ta bồng bềnh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét