Trên cây kia ra rả
tiếng ve kêu
Hồ tây bèo nổi lều
bều
Lăn tăn làn nước
chảy đều về xuôi.
Hoa ơi! sao chẳng mỉm
cười?
Chim ơi! Sao chẳng
đôi lời hót ca?
Gió ơi! Gió nổi
lên mà!
Vì sao gió để cho
ta mong chờ?
Mong gió, gió lại
hững hờ!
Làm ta mòn mỏi,
ngẩn ngơ, buồn phiền!
Trong tiết học văn khoảng đầu tháng 5/1959 trời
rất oi bức, tôi mệt mỏi không tập trung học được.
Tự dưng nghĩ ra
mấy câu thơ, tôi liền viết ra giấy, dúi cho Lệ Tiến ngồi ở bàn trên trước mặt
tôi. Tiến mở ra đọc gật đầu tán thưởng, bị thầy Mai phát hiện tịch thu luôn, thầy
đọc cho cả lớp nghe rồi truy tìm tác giả. Tôi đành phải đứng lên nhận lời cảnh
cáo của thầy là làm mất trật tự trong lớp và không chịu nghe giảng bài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét