Cao vời vợi trăng dịu dàng toả sáng
chơi trốn tìm lẩn
trong áng mây mờ
Một mình ta giữa
vũ trụ bơ vơ
ngồi đếm sao lạc
vào bến Ngân Hà
Nhấm nháp từng nỗi
nhớ, nỗi xót xa
Hàng cây lao xao
lắc đầu buồn bã
lá vàng rơi lả tả
xung quanh
Sương nhè nhẹ
choàng lên vai giá lạnh
Vỗ về ta chỉ làn
gió se hanh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét